Tản mạn về Đà Lạt

Đà Lạt, đó là những gì mà tôi có thể nghĩ lúc này. Từ bé, khi mà lần đầu tiên được đến với Đà Lạt, thì trong tâm trí của tôi choáng ngợp trước 1 vẻ đẹp nên thơ, bình yên đến kỳ lạ. Khi lớn lên, Đà Lạt vẫn là nơi đẹp nhất đối với tôi, nỗi mong nhớ ấy cứ đến tự nhiên, lớn dần theo năm tháng, đến nỗi chỉ muốn buông bỏ tất cả để chạy lên vùng đất mờ sương ấy.

Đồi cỏ hồng ở Đà Lạt

Tôi rời Đà Lạt trong một ngày mưa tháng 4 để đến với Sài Gòn chuẩn bị cho một công việc mới, hành trình mới. Kết thúc cuộc phiêu lưu hơn 2 tháng cực nhọc nhưng đầy thi vị. Tôi đã từng nói không chỉ với một và nhiều người bạn của tôi rằng có lẽ những tháng ngày hạnh phúc nhất của tớ là ở Đà Lạt, nằm ở vùng đất sương mờ cả ngày ấy.

Rừng thông Đà Lạt
Khung cảnh nên thơ ở Đà Lạt luôn làm cho những ai từng đặt chân đến nơi này đều không rỡ rời đi

Ở đâu đó giữa mây trời Đà Lạt, có chàng trai trẻ tên là Võ Thành Luân bỏ hết những dự định trước kia của mình để sống một cuộc đời “thanh xuân” như mơ ước. Giữa Đà Lạt mộng mơ, chàng trai ấy lập nên dự án xã hội “Nhà của thời thanh xuân” để người nói và người điếc cùng sinh sống chung một mái nhà. Rồi khi tuổi trẻ qua đi, họ có thể tự hào nhìn lại là có có một thời thanh xuân như thế. Thật đẹp đẽ biết bao ! Đó là một sự dũng cảm ở một người trẻ dám sống với mơ ước của mình, không bị rập khuôn theo lối sống của người khác, của nề nếp xã hội luôn gắn vào chúng ta ngay từ khi còn nhỏ. Bỏ mặc những thị phi, họ đã sống và đang tiếp tục một cuộc sống như thế: “Chúng tôi không quay lưng đi để bỏ lại thanh xuân rực rỡ của giai đoạn đẹp nhất của đời mình, chúng tôi chỉ chọn sống cùng nhau dưới một mái nhà. Đó là căn nhà mà người nói và người điếc có thể chung sống hạnh phúc bên nhau…”, để lại tuổi thanh xuân giữa mây trời Đà Lạt. Thanh xuân của họ như thế, còn bạn thì sao? Tôi không đủ dũng cảm như chàng Luân ấy, mặc dù nỗi khao khát được sống và làm việc ở Đà Lạt là có, nhưng tôi không dám buông bỏ để đến với vùng đất thân yêu này, chỉ dám dành cả thời thanh xuân để kiếm tiền, để sau này có thể trọn vẹn đến với Đà Lạt hơn. Tất nhiên, bạn có thể xem tôi là một người hèn nhát và đang ngụy biện cho chính bản thân mình. Nhưng có lẽ hiện tại tôi chỉ nghĩ mình chỉ nên dừng lại như thế, xem Đà Lạt là ước mơ, là quê hương thứ hai của mình và hẹn một ngày gần nhất để có thể đến với vùng đất này.

Đà Lạt đem lại cho ta cảm giác an yên đến kỳ lạ

Người Đà Lạt hiền lắm, hiền như cây thông lặng lẽ bên đồi. Sự thân thiện của người Đà Lạt có lẽ xuất phát từ khung cảnh nên thơ ấy. Nó làm cho những người nóng tính tính nhất cũng trở nên hiền hòa hơn.

Cà phê Tùng Đà Lạt
Thưởng thức một ly cà phê nóng ngồi ngắm mưa phùn Đà Lạt là điều tôi thường làm mỗi khi có dịp đến Đà Lạt

Tôi trở lại Đà Lạt một ngày mưa phùn, trốn vào một góc của quán Tùng, ngồi thưởng thức cà phê và thích thú nghĩ về những trải nghiệm mà mình có được mỗi khi đến với vùng đất này. Đà Lạt đẹp đến nỗi khiến tôi không nỡ đi, chỉ muốn ở lỳ tại đây mặc cho công việc đang hối thúc tôi ở Sài Gòn. Chợt nhớ đến bài thơ hợp với tâm trạng mà tôi đã từng đọc ở đâu đó:

Anh ơi hay mình giả bộ thôi sân si,

Không nghĩ gì nữa, chạy lên Đà Lạt

Anh phục vụ quán cà phê ở ngã ba

Em đi dạy kiếm tiền mua chút thịt

Mình sẽ trồng xà lách và cà chua

Rau có sâu cũng kệ ăn cho béo

Cà hơi héo cũng nhắm mắt chơi luôn

Cá tôm mắc quá khỏi ăn cũng được

Cuối tuần đủng đỉnh mình pha trà

Ngồi ngoài hiên ôm mèo đọc sách

Nếu chán quá thì vào phòng ôm nhau

Khui chai vang uống cho nó tình

Anh hỏi nhỡ đâu không đủ tiền sống

Kệ, hết tiền thì lại vào Sài Gòn

Sân si.

Cây thông cô đơn
Đà Lạt và cây thông cô đơn

Và những ai yêu chương trình See Sing & Share của ca sĩ Hà Anh Tuấn chắc sẽ không quên bối cảnh tuyệt vời mà chàng ca sĩ Hà thành ấy quay ở Đà Lạt, cùng câu hát “…Những tháng ngày đã qua có cây thông trước nhà. Chờ em thông dường như cũng đã già ” hay “Có chàng trai viết lên cây, tình yêu cô gái ấy, mối tình như gió như mây, ngàn năm trôi qua vẫn thấy…“. Giữa đất trời Đà Lạt và cây thông cô đơn Hà Anh Tuấn đã làm ta chìm đắm trong những cơn mộng mơ khiến ta không muốn tỉnh, cứ muốn chìm đắm mãi trong cơn say ấy.

Con gái Đà Lạt thì xinh không thể tả :)))

Tôi yêu sự nhẹ nhàng ấy, cảm giác ấy, và cũng lo sợ sẽ mất đi cảm giác đó trong cuộc đời. Cảm giác của một Đà Lạt mộng mơ ngày càng bị tàn phá bởi sự vô thức của không ít du khách khiến những ai yêu thành phố này đều đau lòng. Hãy trân trọng vùng đất mà bạn thân thương các bạn nhé !

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *